Bất Tử Hoàng Hà

Chương 1 : Bắt đầu

Lúc này, ánh sáng soi rọi khắp nơi như oanh co,uốn lượn và nhẹ nhàng, phảng phất như một cái lưới trùm hết thôn bao ở trong đó ngay phía dưới.

Dưới ánh trăng, có ngọn núi mập mờ ẩn hiện. Sương mù hòa hợp , hơi ẩm dày đặc như một tấm lụa mỏng Lưu Vân vào buổi xế tà , phảng phất như đợi trang xuất giá thiếu nữ góp phần tăng thêm mấy phần thần bí yêu kiều, thướt tha phong thái.

Cây muốn động mà gió chẳng ngừng!

Bỗng nhiên, có một trận cuồng phong gào thét , trên núi cây cối đong đưa tựa như múa móng giương răng , giống như khí thôn Trường Hồng thế.

Ở một góc thung lũng, gió nhẹ khẽ vuốt, thỉnh thoảng truyền tới một hai tiếng gà gáy chó sủa, xé rách sự yên lặng của bầu trời đêm tĩnh mịch.

Lúc này trong phòng , ngọn đèn dầu được thắp sáng , vén lên một góc cửa sổ , sau đó một cục đá bay ra . Tiếng mắng chửi cũng theo đó truyền ra.

Đại hoàng kêu lên : " Mình chắc chắn sẽ đem cưng lột da chưng ăn . Chết lão tử ...."

" Ông xã ơi , ngủ nhanh lên một chút đi, hôm nay ông xã làm ta giày vò thảm quá đi . Mệt chết lão nương rồi. " ( Mẹ nó , chắc chắn âm dương giao hợp luôn :) )

" Hắc hắc " Một tiếng cười đầy dâm đãng!"

Sau đó , ngọn đèn dầu tắt đi làm cho ngôi nhà lâm vào một vùng tăm tối . Rồi sau , tiếng gáy sẽ nỗi lên nhưng không nhiều.

\"Đạo khả đạo dã, phi hằng đạo dã, danh khả danh dã, phi hằng danh dã, vô danh, vạn vật chi thủy dã, hữu danh, vạn vật chi mẫu dã \"

\"Cố hằng vô dục dã, dĩ quan kỳ miễu, hằng hữu dục dã, dĩ quan kỳ sở kiếu, lưỡng giả đồng xuất, dị danh đồng vị. Huyền chi hựu huyền, chúng miễu chi môn . . . \" ( Ai biết nghĩa 2 câu trên nhớ liên hệ mình chỉnh sửa lại)

Đây là một ngôi nhà ngói thấp , thà nói là nhà ngói chẳng bằng nói thành nhà bùn nhão đi.

Bức tường được xây từ bùn nhão , có lẽ bởi vì thời gian quá lâu nên hơi có vẻ ngăm đen nên nhìn không ra dáng vẻ vốn có . Chỉ cần gió nhẹ thổi qua, thì có một mùi hôi thối nhàn nhạt xông thẳng vào mũi.

Trên tường bùn nhão bẩn thỉu, mơ hồ có thể thấy mấy cái khe hỡ hơn một trượng . Chỉ cần gió nhẹ thổi qua , phát ra tiếng " Vù vù "

Nhìn xuyên qua cành cây , qua khe cửa sổ, có đồ vật cực kì đơn sơ bên trong.

Một bàn một ghế!

Cái bàn kia có hình chữ nhật , bị thiếu sót một góc nên bị mấy khối đá khắp nơi chống đỡ , lảo đảo , kêu vang tiếng " Cót két cót két"

Trên bàn bị phủ kín bởi sách thật dày . Ở đó , có một ngọn đèn dầu phát ra ngọn lửa lớn chừng hạt đậu mà đèn dầu hầu như chỉ còn một tia . Xem ra không bao lâu nữa , nó sẽ tắt.

Còn cái ghế kia được xây từ các tấm ván, phủ kín bằng thật dày cỏ tranh. Trên cỏ tranh, có tấm chăn nệm thật mới.

Lúc này, có một người ngồi trên tấm ván trên giường , chăn nệm bọc lấy thật chặt người đó . Không nhìn ra dáng dấp ra sao nhưng từ nọ có thể thấy ra thân hình gầy yếu , đó là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi .

Giờ phút này, thiếu niên này năm ở trên bàn, mượn ngọn đèn dầu ánh sáng yếu ớt để đọc , nhìn chằm chằm một quyển sách trên bàn. Quyển sách dị thường mới tinh, xem ra là bị cẩn thận yêu quý. Chẳng qua sách này vốn là trang bìa sách , cũ nát không thể tả , mốc đến mép cuốn. Có lẽ là do lật quá nhiều nên mới bị như vậy.

Bỗng nhiên , người thiếu niên này dừng lại.

Sau đó , dọn lại chăn nẹm , cầm lên cạo một bên đèn rồi đem tro đèn bỏ đi . Ngay tức khắc, ngọn đèn dầu lại trở nên sáng tỏ để đọc tiếp.

Thấy vậy, người thiếu niên hài lòng gật đầu một cái, khóe miệng lộ rõ vẻ mỉm cười , trầm giọng nói :

" Đáng lẽ ra là cây đèn này còn có thể đốt một hồi nữa, hôm nay đem hết quyển này xem xong thì lần này Thi Hương nhất định sẽ không làm cha thất vọng ! "

Thiếu niên này chính người duy nhất có ăn học ở Thôn Tiên Nhân , đứa con thứ 2 của Tôn Tử - Nhị Cẩu Tử.

Nhị Cẩu Tử này vốn tên là Tần Phàm , cái tên nho nhã này là do cha mẹ hắn đặt ra . Đồng thời cũng chính là cháu của Tần cử nhân lúc còn sống đạt được. Ông của Tần Phàm là cử nhân duy nhất của thôn phụ cận đây mười tám dặm, đều thấy nhiều hiểu rộng.

Mỗi đại sự ở trong thôn, nhà ai kết hôn tang cưới, đều phải rất cung kính mời lên ông Nhị Cẩu Tử đi qua, so với lão thôn trưởng kia uy vọng cũng cao hơn bên trên như vậy mấy phần.

Có lẽ, hưởng thụ quen loại này uy vọng cùng tôn kính, ông Nhị Cẩu Tử lúc qua đời vẫn không quên nhắc tới, kéo hai cái Tôn Tử ở giường dặn dò trước Nhị Cẩu Tử phụ thân của:

"Muốn cho Lão Tần nhà ta xuất hiện thêm một cái cử nhân, đó mới làm rạng rỡ tổ tông, ta chết cũng nhắm mắt. "

Nhị Cẩu Tử phụ thân của tự biết không phải đoán liền lúc này , liền học thật sớm một môn thủ nghệ rèn sắt nuôi gia đình sống qua ngày, mặc dù không nói cho ông Nhị Cẩu Tử lúc còn sống, ngược lại cuộc sống trôi qua coi như sung túc.

Cái này, mấy năm qua cần cù tiết kiệm, để dành được mấy phần tiền lẻ sau, Nhị Cẩu Tử phụ thân liền nghĩ tới phụ thân dặn dò, chờ đến Nhị Cẩu Tử sáu tuổi lúc liền đưa đến trường học, hy vọng nhà Lão Tần lại ra một cái cử nhân, hoàn thành lời hứa với ông Nhị Cẩu Tử, rạng rỡ tổ tông

Nhắc tới trong thôn, bên trên tư thục đây chính là người có tiền mới có thể chơi đồ chơi, hàng năm tiêu phí đều là một khoản số lượng không nhỏ, lấy hắn tình huống trong nhà, căn bản không đủ sức với hai người, cho nên đại ca Tần Sơn liền nghỉ học thật sớm, đem cơ hội đọc sách nhường lại cho Nhị Cẩu Tử, mà đại ca hắn Tần Sơn lập một cái nho nhỏ sinh kế ở trấn trên, làm giảm gánh nặng ở nhà.

Nhị Cẩu Tử từ nhỏ đã cực kỳ thông minh, thích đọc sách, ý tưởng cũng nhiều, là trong thôn công nhận Thần Đồng, Nhị Cẩu Tử phụ thân của mỗi lần nghe được người trong thôn tán dương lúc mới có thể từ cái kia cổ bản trên mặt lộ ra một nụ cười vui mừng..

Mẫu thân và đại ca Tần Sơn đối với hắn kỳ vọng rất cao, vì để cho hắn chuyên tâm đi học, chưa bao giờ để cho Nhị Cẩu Tử nhúng tay bất kỳ việc nhà, cho nên Nhị Cẩu Tử thoạt nhìn là da mềm mại trắng nõn nà, không hề giống người nhà quê

Theo tuổi tác gia tăng, đọc nhiều sách, tự nhiên ý tưởng có càng nhiều, đối với thế giới bên ngoài tràn đầy hướng tới, đối với Lục Địa Thần Tiên trong sách nói , trường sinh bất tử tràn đầy một chút xíu mơ mộng.

Nhị Cẩu Tử nghĩ rất đơn giản, người một nhà hòa thuận, bình an, ấm no không lo đích phụng bồi cha mẹ an hưởng tuổi già.

Trưa hôm nay ăn cơm, Nhị Cẩu Tử khép quyển sách lại từ trong thư phòng đi ra, nhìn,trông coi mới từ trấn trên trở về đại ca cùng cha, vội vàng chạy tới xuất ra một khối bẩn thỉu rửa mặt vải, thả ở trong nước ngâm tràn đầy nước, vắt khô sau khi chuyển đến trong tay anh trai, nói:

"Đại ca, cha, đem lau mặt đi ạ! "

Tần Sơn nâng thân thể một cách mệt mỏi, dùng hai tay bóng nhãy nhận lấy vải rửa mặt, cười ha hả nói:

"Tiểu Hiên a, hôm nay nhìn thế nào, hôm nay ta từ trấn trên mua một cái Đại Lý Ngư, chờ chút rồi bồi bổ thật tốt tú tài của chúng ta.''

Nhìn xem, Tần Sơn so với mình không lớn hơn mấy tuổi, thế nhưng bây giờ là giống như người trung niên già núi gầy gộc, Nhị Cẩu Tử không đành lòng trong lòng, nước mắt chảy ra, nức nở nói :

" Đại ca ... "

Tần Sơn thấy vậy, sờ đầu Nhị Cẩu Tử cười to nói:

" Ha ha, Tiểu Tú Tài của chúng ta thế nào mà sẽ khóc, đại ca cùng người là nam tử hán đại trượng phu cũng không cho phép khóc nhè nha."

" Tốt lắm, tốt lắm , Nhị Cẩu Tử sau này nếu thi đậu cử nhân, sẽ giống như ông của chúng ta . Đi đâu có người tôn kính mình, cũng không thể sao đây khóc nhè rồi . " Nhị Cẩu Tử phụ thân nhìn trước mắt huynh đệ hai người . Bản gò má mang theo vẻ tươi cười, dập đầu thuốc lá rồi đứng dậy nói.

" Ông xã à , nói như thế nào đây! Nhà chúng ta có Nhị Cẩu Tử thông minh như vậy nhất định có thể thi đậu cử nhân, các con và ông xã tới dùng cơm đi.

Mẹ Nhị Cẩu Tử đem làm xong thức ăn rồi bưng đến trên bàn, chăm sóc ba cha con bọn họ tới dùng cơm

Nhị Cẩu Tử ngồi bên cạnh bàn, một bên lẳng lặng nghe đại ca cùng cha mẹ tán gẫu, một bên hưởng thụ trong chén đầy cá cùng thức ăn. Thỉnh thoảng, chen vào mấy câu , làm phụ thân cùng đại ca cười ha hả.

Đối với Nhị Cẩu Tử mà nói, giờ cơm tối là thời điểm hắn cao hứng nhất , bởi vì ban ngày cha và mẹ phải đến trong cửa hàng rèn sắt, đại ca phải đi trấn trên làm việc, chỉ có buổi tối mới có thể tụ chung một chỗ. Nhị Cẩu Tử rất thích cùng chung với người một nhà bình đạm sinh hoạt

Nhị Cẩu Tử thường nghĩ : " Nếu như ông cũng ở đây, mọi người cùng nhau đoàn tụ thì thật là tốt biết mấy."

Nhưng Nhị Cẩu Tử tâm lý minh bạch rằng, lão Phu Tử đã nói qua : " Sinh Lão Bệnh Tử chính là Thiên Đạo Pháp Tắc, Quy luật tự nhiên không thể nghịch chuyển, đã mất tựu liền không quay trở về được. "

Đồng thời, Nhị Cẩu Tử còn có 1 cái nghi ngờ trong lòng , đó là hắn từ trấn trên nghe kể chuyện cổ tích từ Đích lão đầu . Ông đó nói :

" Cõi đời này, có 1 loại người, có danh hiệu là Tu Tiên Giả, nắm giữ uy năng vô cùng lớn, một tay che trời, người kém cỏi nhất có thể che sông lấp biển , có thể nghịch chuyển luân hồi , trường sinh bất tử . "

Đã từng có đoạn thời gian, Nhị Cẩu Tử từng có nảy sinh ý nghĩ trờ thành Tu Tiên Giả, tập được thân hình rất cao Bất Tử Chi Thuật , rồi sau đó để cho gia gia khởi tử hồi sinh, để cho cha mẹ còn có đại ca, để bây giờ mọi người vui vẻ cùng nhau sinh hoạt . Nhưng hắn không dám làm. Hắm không dám đem suy nghĩ ly Kinh phản Đạo này nói ra . Chính mình cơ hội tới trường cũng không dễ, thi đậu cử nhân, mới là tốt nhất đối với cha mẹ cùng đại ca giao phó.

Chính vì vậy , loại ý nghĩ này, lần đầu tiên xuất hiện trong đầu Nhị Cẩu Tử , đồng thời cũng là một lần cuối cùng bị hắn quên mất ở sâu trí nhớ bên trong.

------------------------------------------------- -------------------------------------------------

Truyện convert bởi დᏕϮᕱᏒᎠuᏕϮ☯ , xin đánh giá 9 - 10 cuối mỗi chương để cvter có động lực làm việc

Cám ơn các bạn dành thời gian đọc ...