“Số cuối cùng của căn bậc 2 là bao nhiêu”
“7. Công thức và cách chế tác liều thuốc hữu hiệu nhất để đối phó với ma cà rồng là?”
“Nước mắt Thái Dương. Ngắt lấy 7 bông hoa hướng dương trưởng thành vào lúc mười hai giờ trưa để bảo toàn dược tính. Nhúng ngay vào ống nghiệm của hỗn hợp gồm ba gram bột sừng hưu, 2 lát gừng mỏng nặng 0.2 gram, 1 gram mảnh đuôi cá đuối, 4 chiếc lông vũ của bồ câu và 10 mililit rượu tỏi. Trong thời gian đun nhẹ hai mươi phút, niệm chương cuối cùng trong kinh của thánh John. Ly tâm để lọc cặn rồi tiến hành cô đặc. Thế nếu 3x - y = 12 thì (8^x / 2^y) bằng bao nhiêu?
“4 mũ 4”
“Sai. là 2 mũ 12”.
“Cái gì? Nhưng tại sao?”
“Biểu thức (8^x/2^y) có thể được viết thành (2^3x/2^y). Nói đến đó cậu hiểu chứ?”
“Ôi trời Yukio! Cậu đúng là một thiên tài”.
Konekomaru hoàn toàn tâm phục khẩu phục. Trong cuộc chiến vừa rồi, cậu đã hoàn toàn bại trận. Trước khi chuyển đến học viện Chân Thập Tự, Konekomaru được mọi người công nhận là học sinh giỏi nhất trường. Thế nhưng khi đến đây, cậu mới biết cái gì gọi là “núi cao còn có núi cao hơn”.
Từ toán học cho tới lý, hoá, sinh… Yukio dường như là một cuốn từ điển bách khoa toàn thư, không gì không biết. Đặc biệt nhất là ở lĩnh vực hoá sinh, thiên phú y dược của cậu thật sự làm Konekomaru khiếp hãi.
“Yukio này. Định hướng của cậu là gì?”
“Tớ đã định ra kế hoạch cho mình. Trở thành chuyên gia Di Truyền Học để gây giống và tìm cách phát triển các loại thảo dược quý. Tìm cách nâng cao dược tính của nó, cách chúng phản ứng với nhau để tạo thành những loại thuốc hoàn hảo nhất nhằm hỗ trợ các Diệt Quỷ Sư và tiêu diệt ác quỷ”.
“Như thế cậu cần phải học rất nhiều”.
“Tớ e ngại nhiều thứ nhưng chưa bao giờ ngại học. Hẳn là cậu cũng vậy”.
Konekomaru và Yukio cười toe. Cả hai đều cảm thấy rất thoải mái khi nói chuyện với nhau. Tuy Konekomaru có Renzo và Ryuji chơi cùng, cậu chưa bao giờ thật sự hoà mình vào nhóm. Là một học bá, Konekomaru luôn muốn tìm một người mình có thể chia sẻ và trao đổi những kiến thức. Dù hai người bạn luôn sẵn sàng nghe nhưng cậu biết Ryuji chỉ gật đầu cho có lệ mà Renzo thì đã có quá nhiều chuyện phải lo.
Yukio cũng tương tự. Vòng tròn xã giao của cậu bé đến mức đáng ngại. Có hai người anh và một người bố yêu thương mình vô điều kiện là quá đủ, Yukio cũng không muốn rây mơ rễ má với nhiều người. Kết bạn ư. Đừng có đùa. Thà rằng cậu ở nhà đọc thêm một ít sách thì sẽ bổ ích hơn.
Dưới cánh chim bảo vệ quá mức của Adam, Yukio hầu như mất đi tất cả những bản lĩnh của mình trong nguyên tác. Tuy nhiên, khả năng nghiên cứu của cậu cũng đã được đẩy mạnh tới tận cùng và trở thành một cái hack đáng gờm. Dù mới chỉ là học sinh đang huấn luyện để trở thành Diệt Quỷ Sư, Yukio đã đọc xong và hoàn toàn điều chế thành công tất cả các phương thuốc của cuốn “Các công thức pha chế thuốc dành cho các Doctor phần I”. Điều đó đã chứng tỏ thiên phú đáng gờm của Yukio trong lĩnh vực hoá sinh.
Tuy nhiên sau khi tiếp xúc với Konekomaru, cậu chợt nhận ra có thêm một vài người bạn cũng là điều không tệ. Hai người sóng vai tiến đến thư viện thì một đám người bỗng nhiên xông ra chặn đường nơi camera không soi tới .
Yukio trầm mặc xuống. Đây chính là những kẻ đã triệu hồi quỷ tấn công cậu trong nhà vệ sinh.
“Sao rồi hả con của quỷ Satan. Không vui khi gặp bọn anh sao?”
Giọng điệu ngả ngớn mà đầy ác ý, đám người gồm chín tên đã bao vây Yukio và Konekomaru. Cả hai chỉ còn biết lùi lại phía sau cho đến khi bị dồn vào một góc tường.
“Oi! Thằng lùn kính cận kia. Mày biết nó là con của quỷ Satan không hả. Thế sao mày vẫn đi cùng nó”.
Một kẻ trong đám nói. Bọn còn lại thì đã rút ra vũ khí, một số còn chuẩn bị triệu hồi quỷ.
“Yukio vô tội. Hành động bắt nạt của các người cũng chẳng đáng vinh quang”.
Konekomaru nghĩ không ai hiểu cảm giác bị bắt nạt hơn mình. Sinh ra đã yếu ớt, thể hình nhỏ bé lại học giỏi, cậu luôn là người bị đánh khi lên nhà trẻ và tiểu học. Nếu không phải vì Renzo xuất hiện, có lẽ cậu đã uất ức đến nỗi tự sát. Vượt qua bóng ma tâm lý, Konekomaru đã từng thề rằng sẽ không để bất kỳ ai phải chịu cảnh như mình nữa.
“Cậu nên chạy đi. Bọn chúng chỉ nhằm vào tớ’.
“Không. Bạn bè là cùng nhau bước qua hoạn nạn”.
Yukio lo lắng nhưng nội tâm thì ấm áp vô cùng. Có thể nói rằng đây là người đầu tiên đối xử tốt với cậu, ngoại trừ gia đình mình. Khoảnh khắc khi lũ quỷ chúng triệu hồi xông tới, những cây gậy đập vào đầu thì con cóc ở trên vai Yukio mới nhảy xuống.
Lần theo một làn khói, từ hình thể nhỏ chút xíu nó đã hoá thành một con cóc cao hai mét. Da màu xanh lục, tay đỏ như máu, đôi mắt vàng hoe trông ghê rợn vô cùng.
“Quỷ! Quỷ cóc Reaper. Sao mày lại có quỷ cóc Reaper”
Cả bọn hoảng sợ, nhốn nháo toang chạy đi nhưng con cóc nhanh hơn. Nó dùng lớp da dày thịt béo cũng mình mà tông mạnh vào lũ bắt nạt. Tuy quỷ cóc Repaer chỉ là giống quỷ cấp thấp, nhưng nó là mạnh nhất trong nhóm phân loại này. Những con quỷ triệu hồi bình thường không thể sánh bằng.
Tông xong chín người và thấy bọn chúng nằm la liệt trên đất, cóc Reaper mới dừng lại. Tuy nhiên nó lại đọc được vô vàn cảm xúc giận dữ, kích động, biết ơn từ chủ nhân mới. Đôi mắt nó lại lộ ra hung quang. Cóc Reaper nhảy về tên có sát ý nhiều nhất, dùng miệng xé quần hắn ra.
“Làm cái gì?”
Tên học sinh kia trọng thương nhưng không hôn mê. Bị con quỷ xé quần, lộ ra hết những gì không nên phô bày là điều không ai muốn. Dưới ánh mắt kinh ngạc của Yukio và Konekomaru, cái lưỡi con cóc quét một đường dài trên cơ thể hắn, đặc biệt thêm vài cái tại phần hạ bộ.
Konekomaru run rẩy khi nhìn thấy cảnh “sắc tình” này. Cậu hỏi Yukio khi chợt nghĩ đến điều gì.
“Tớ chợt nhớ cóc Reaper là quỷ hệ nước, dòng giống của chúa quỷ Egyn. Yukio, bị cóc Reaper liếm thì sẽ như nào?”
Yukio cũng hoảng sợ không kém trước cái màn có thể làm vỡ nát thế giới quan này. Phải biết rằng cậu chỉ mới mười sáu tuổi thôi nha. Vì cái gì khiến cậu xem cảnh này?
“Các bộ phận bị liếm sẽ bài xích nước, lâm vào trạng thái nhược trương”.
Như Yukio nói, nguyên bản đống thịt trông khá có tiền vốn của học sinh kia nhỏ dần cho tới khi chỉ còn ba centimet. Thấy biểu tượng đàn ông của mình bị tổn hại nghiêm trọng, học sinh kia nức nở thét to lên.
Cóc Reaper thấy mình đã hoàn thành nhiệm vụ, đắc ý hoá nhỏ rồi trở lại trên vai Yukio.
*
“Tao đoán là màu đỏ”.
“Không. Màu tím mới đúng”
“Còn cô bé kia ắt hẳn là cúp D”.
“Thời nay phụ nữ mặc độn nhiều lắm”
Rin và Ryuji đang dùng ống nhòm nhìn xuống bể bơi có các em gái xinh tươi bên dưới. Cả hai đang thi trò đoán xem màu nội y và vòng ngực. A không, phải gọi là “luyện mắt” mới đúng.
Rin đang dẫn trước với điểm số 5:3. Mắt của cậu quả thực tinh tường. Nhìn đâu đoán đúng đó, chuẩn không cần chỉnh. Thậm chí là những miếng độn dày mỏng nằm sâu bên trong cũng không thể nào thoát mắt Rin.
Khi cuộc thi luyện mắt của cả hai đang đến hồi gay cấn thì bỗng nhiên một tiếng thét vang lên. Nó thống khổ, bi thương, tựa như hàm chứa nỗi đau về một điều gì đó đã ra đi mà không quay trở về. Ai ai cũng bị tiếng thét này làm kinh động.
Vốn núp tại một góc hẻo lánh, Rin đột nhiên thấy một đồi núi căng tròn hiện trong ống nhòm. Cậu phát hiện Izumo đang đứng chắn trước mặt mình, đôi mắt lạnh lẽo như băng. Nhưng lúc này Rin đâu quan tâm. Hai gò núi bễ nghễ được bọc trong chiếc bikini màu đen đã hút hết sự chú ý của cậu.
“Thật…vĩ đại! Nếu không có chiếc áo thì…”.
Đầu óc Rin vang lên ong ong. Chiếc chuông bản năng trong đầu đang reo liên hồi, thúc giục cậu thực hiện nghĩa vụ của đàn ông. Cả người cậu nóng lên, cuống họng vô cùng khát nước và đột nhiên có gì đó vỡ ra. Một giọt máu từ mũi chảy xuống.
Ánh nhìn trong mắt Izumo thay đổi một trăm tám mươi độ. Từ lạnh lẽo đến chán ghét và cuối cùng là thất thố. Cô ôm ngực lại nhưng nghĩ đến điều gì, Izumo lại tự tin thả ra.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Muốn nhìn lắm sao!”
Izumo vừa nói vừa bước về phía trước. Mà Rin thì không kịp xử lý thông tin, lại chứng kiến vẻ lạnh nhạt, cao thâm mạt trắc của Izumo nên theo bản năng lùi về phía sau. Izumo càng tiến, Rin càng lùi cho tới khi bị dồn vào một góc tường. Hai tay cậu để trước ngực phòng thủ, tuyên cáo rằng Izumo không được đến đây.
Gần rồi. Gần lắm rồi. Aaaaaaa.
Một tia lý trí của Rin đang kêu gào. Mặt cậu đỏ chín như trái gấc. Máu mũi chảy thành từng giọt rơi xuống đất.
Izumo kề sát bên Rin, gần đến nỗi hai người có thể ngửi được mùi của nhau. Mùi của Rin có vị khá mặn, giống hệt với hương biển trong khi hương thơm từ người Izumo giống như hoa Tulip. Đẹp đẽ, thanh lãnh và kiêu ngạo. Một thế giới trong Rin mở ra. Cậu vốn nghĩ rằng Izumo là người kiêu ngạo, khó ưa, khó gần qua ấn tượng quan sát trong lớp học và buổi thực chiến vừa rồi. Thế nhưng lúc này Rin thấy cô ấy thật thú vị.
Mà đang sắm vai hiền giả để giáo dục Rin, Izumo cũng không tinh tế chú ý đến nhiều thứ.
“Là đàn ông, không được…”
Izumo bắt đầu thao thao bất tuyệt để rồi một tiếng “Bạch” vang lên. Khoảnh khắc ấy thế giới như ngừng trôi, thời gian đã tạm dừng, không gian bị lắng đọng. Một xúc cảm tinh tế, mềm mại truyền vào tay Rin. Nó thần thánh, thiêng liêng như khoảnh khắc một người lữ hành mệt mỏi tìm thấy ốc đảo, giọt nước thanh mát cuộn chảy trên sa mạc khô nóng; con tàu nhỏ bé tìm được ngọn hải đăng trong cơn giông bão.
Lần theo một tiếng “Bốp” vang lên, Rin hôn mê ngã xuống và ngộ được một chân lý của thế gian.
“Nơi đó thật tuyệt”...
zTruyện - Đọc truyện Dịch online, đọc truyện chữ, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ truyện mới một cách nhanh nhất.